Sunday, November 27, 2016

Saturday, November 26, 2016

Ngày 4

26/11/2016
Đón Phái Đoàn tại phi trường.


Tối hôm nay lần đầu tiên tôi gặp các anh chị CLC-VN đầu tiên đến tận nhà đón tôi rồi cùng vào phi trường để đón Lois, MaryAnn và Mộng Hằng. Các anh chị này thuộc các nhóm trẻ ddeng sinh sống tại Saigon và Thủ Đức

Friday, November 25, 2016

Ngày 3

Tôi về đến phi trường Tân Sơn Nhất và qua các thủ tục tương đối nhanh.

9g45 tối: tôi kéo hành lý bước ra khỏi phi trường. Nhận thức đầu tiên là: NÓNG ! ... 82 độ F (28 độ C). Đó là điều đầu tiên trong một loạt những gì tôi sẽ phải thích ứng trong vài ngày sắp tới.

Và không cần chờ đợi lâu, cơ thể tôi bắt đầu cảm thấy căng thẳng khởi sự từ trên đầu rồi xuống đến hơi thở. Tôi thấy váng đầu và khó thở vì gần như 24 tiếng đồng hồ qua tôi chỉ chợp mắt được một lúc trên máy bay. Nghiã là xem như tôi đã thức trắng đêm! Đối với cơ thể của tôi bây giờ là 9giờ45 sáng, giờ Virginia! Nó hoàn toàn confused. Bây giờ tôi phải thay đổi cái internal clock 12 tiếng: sáng thành ra tối. Sau khi gặp gia đình, được ăn một bữa cơm, tôi đi ngủ vào lúc 12g đêm và hy vọng cơ thể của tôi bị đánh lừa để ngủ như giờ giấc bình thường và sáng mai sẽ sinh hoạt ngay với mọi người.
 
Cơ thể của tôi tự động chiếm hữu ngay cái ý thức của tôi (my conscience). Tôi thấy mình hiện diện với chính mình trước tiên. Tôi gặp gỡ chính cái cơ thể của tôi trước tiên, bắt buộc phải như thế (!) trước khi tôi có thể hiện diện với người khác, và với những sự kiện đang xảy ra chung quanh tôi.

Tháng trước đây, tôi có trình bày với nhóm Hy Vọng về sống với awareness, sống với ý thức. Khi tôi hiện diện với chính mình tôi ý thức chính mình. Khi tôi hoàn toàn chú ý hiện diện với chính mình, mọi sự sẽ hiện diện với chính tôi. Only in presence can I encounter anyone or anything. Others may be present to me but I will not notice their presence until I am present to myself. When I am truly present, everything becomes present to me.

Hôm nay bạn bè đến kéo tôi đi chơi cả ngày và đúng như tôi mong đợi, tôi đánh lừa được cái cơ thể của tôi thích ứng với hoàn cảnh mới và cuối ngày đi ngủ như mọi người trong nhà.

Oh! nhưng mà hồi nãy lúc 7g30 tối tôi cũng nhắm đúng lúc bà xã và cháu Tiên đi lễ sáng ra để text một message nhắn mua mấy thứ tôi ao ước mua vào Black Friday! 😉

"Good night" các bạn! ... oh! các bạn ăn trưa nhé! take a break đi rồi hẵng tiếp tục shopping nha.

Thursday, November 24, 2016

Ngày 2

24.11.2016 Lễ Thanksgiving

Ở đây đã 2g chiều, khi máy bay băng qua không phận nước Nga, trong khi bên nhà là vừa quá nửa đêm bước qua ngày lễ Tạ Ơn. Máy bay đang ở cao độ 11500m và bay ở vận tốc 900km/giờ, sẽ bay ngang qua Trung Quốc, để xuống Nam Hàn.

Tôi đoán chừng độ ẩm trên máy bay đang ở khoảng dưới 30%. Rất khó chịu, vừa ngứa ngáy vừa khô mũi. Chung quanh tôi, người ta vặn vẹo người ngả nghiêng hoặc duỗi người, hoặc co quắp lại để tìm một cái thế thoải mái nghỉ ngơi. Vặn vẹo hết cách rồi thì ngồi úp mặt trên cái gối đặt trên cái mặt bàn hạ xuống từ lưng ghế phía trước. Ngày nay, người ta làm máy bay gọi là super jumbo để có thể nhồi nhét thêm người chứ không phải để cho hành khách có thêm chỗ để ngả lưng thoải mái ngủ. Muốn được thế phải trả tiền gấp đôi gấp ba. Lần này đi tôi cũng còn một cái may là quanh tôi không có em bé nào cả. Ồ! nhưng mà dù sao tôi cũng có cái headphones ngăn cản tiếng động này rồi.

Miên man suy nghĩ đến những gì sẽ làm trong những ngày sắp đến ... Cuối cùng ra thì quan trọng cũng chỉ là một sự hiện diện. Hiện diện đem đến gặp gỡ và sự gặp gỡ đem lại mối liên hệ.

Sự cầu nguyện cũng bắt đầu bằng hiện diện với Đấng Hiện Diện. Một sứ mệnh cũng bắt đầu từ sự hiện diện để cuối cùng là một sự liên hệ, một relationship.

Chúng ta đến với nhau để có được cái relationship này. Thiếu nó, chẳng còn gì để nói tới nữa. Khi không còn liên hệ sẽ không còn nhắc đến nhau nữa. Trong khi cuộc sống là liên hệ. Chúng ta sống với những liên hệ và nhờ những mối liên hệ. Đời sống cộng đoàn cũng là một sự liên hệ.

Tôi chưa hề gặp các anh chị CLC-VN, chưa hề nói chuyện với họ thì điều quan trọng chưa chắc đã là những gì hơn là hiện diện.

Tôi nhớ đến thánh Phan-xi-cô Xa-viê, chắc hẳn sự hiện diện quan trọng hơn là ngôn ngữ. Việc truyền giáo bắt đầu bằng sự hiện diện trước, chứ chưa hẳn là bằng ngôn ngữ. Vì sự hiện diện nói nhiều hơn là ngôn ngữ.

Theo dõi đường bay trên màn ảnh tôi thấy phi cơ bay zigzag tránh không phận Bắc Hàn để xuống Nam Hàn, đường bay trở nên dài hơn một chút. Rõ ràng là sự hiện diện của chiếc máy bay này không được Bắc Hàn đón nhận.

Máy bay đang chuẩn bị hạ cánh tại phi trường Incheon ở thủ đô Seoul, Nam Hàn

Wednesday, November 23, 2016

Ngày 1

23.11.2016 - Thứ Tư trước lễ Thanksgiving.

Thật tuyệt vời khi tôi bật nút "ON" tiếng ồn của động cơ máy bay chợt như im bặt. (Nếu chỉ mang vào tai mà không bật "ON", cái headphone với noise cancellation chỉ làm giảm bớt một phần nào những tiếng động bên ngoài.)

Những dòng nhạc nhè nhẹ làm cho tôi cảm thấy lâng lâng và lắng hẳn lại sau những ngày bận rộn chuẩn bị lên đường và một buổi sáng hấp tấp chuẩn bị.

Các cô tiếp viên cũng vừa xong công việc phục vụ mọi người bữa ăn trưa. Hôm nay tôi thấy hãng máy bay cho món ăn thịt bò hầm với cà-rốt, green bean và khoai tây cũng khá ngon miệng. Thêm vào đó một ly rượu đỏ loại nhẹ làm thêm thú vị. Vậy mà nói đến thức ăn trên máy bay thường thường ai cũng lắc đầu chê.

Đèn cabin đã tắt. Hành khách biết rằng họ sẽ có một khoảng thời gian để chợp mắt cho đến bữa ăn tối ... trên chuyến bay dài 14 tiếng đồng hồ này.

Hồi tâm một chút tôi nói với Chúa: "Thế này là con bị kẹt ngồi ở đây rồi, không thể chạy lăng xăng, không thể than phiền thiếu giờ gặp Chúa nên không chỉ gặp qua loa được nữa! ... Con ước ao có ai chế ra một cái "activity cancellation" nữa để có thể làm lặng mọi sóng gió bên ngoài kia mà chỉ cần một cái nút "ON".

Chúng tôi 4 người đại diện CLC Mỹ đến với anh chị em CLC VN trong vai trò bảo trợ họ làm thủ tục gia nhập CLC Thế Giới, sau đó tổ chức một workshop trình bày về lối sống này. Tuy nhiên đây là một thách đố không nhỏ vì chưa có đầy đủ ý niệm môi trường sinh hoạt của anh chị em bên quê nhà. Chúng tôi loay hoay với nhiều câu hỏi trong đầu hơn là những giải đáp và dự định. Bước đi trong hoang mang mơ hồ và mò mẫm và lắng nghe tìm ý Chúa.

Những dòng nhạc của Margaret Rizza giúp tôi lắng đọng và mở lòng chờ đợi để Chúa dẫn đi, tôi chỉ cần biết mở mắt nhìn. Tôi cần đem lòng yêu mến hướng về anh chị em trước đã.

Trong thinh lặng sâu xa một cảm giác êm dịu len lỏi trong lòng như một lời thì thầm chúc bình an. Nhưng cơ thể thì mệt mỏi vì phải chịu đựng cái độ khô khá cao trong máy bay và ngồi một chỗ lâu giờ ...

Mơ màng một chút tôi chợt thấy đèn bật sáng, các cô tiếp viên hàng không bắt đầu lo cho bữa ăn tối.